Tác dụng, hệ lụy Xông hơi tẩy độc

Cơ sở lý thuyết

Lý luận đằng sau Purif là các độc tố, thuốc và các hạt phóng xạ được tích trữ trong mô mỡ cơ thể, sẽ được giải phóng thông qua trao đổi chất béo (do đó cần tiêu thụ dầu) và sau đó chúng được giải phóng qua mồ hôi và các cơ chế thông thường khác như qua chất thải cơ thể bài tiết ra.[33] Các đánh giá khoa học uy tín độc lập báo cáo rằng nồng độ chất độc hoặc chất thuốc trong mồ hôi là không đáng kể, vì chúng chủ yếu được loại bỏ khỏi cơ thể qua gan, thận và phổi.[34][35] Ý kiến độc tố từ mô mỡ có thể được tiết ra đã bị bác bỏ bởi các chuyên gia độc học lâm sàng.[36][37] Bằng chứng được đưa ra cho Purif đã không chứng minh được rằng việc tẩy độc đang thực sự diễn ra.[38][39]

Một đánh giá lâm sàng năm 1995 tại một hội nghị y tế đã mô tả rằng một liều lượng lớn niacin là hoàn toàn không phù hợp cho cơ thể, đặc biệt là vì chúng gây ra sự giải phóng histamine, gây phản tác dụng khi có nhạy cảm hóa học.[40] Nhà tâm lý học Herman Staudenmayer mô tả chương trình này là một phần của xu hướng chẩn đoán và điều trị cái gọi là "hội chứng rối loạn đa nhạy cảm hóa học", là một triệu chứng không tương thích với bất kỳ bệnh nào đã biết và có khả năng là do tâm sinh lý, tức bệnh không có thật.[41] Ông nói thêm, "Các tuyên bố về nó của các tổ chức y tế [...] rất không rõ ràng do sự thiếu bằng chứng khoa học cho những việc thực hành kiểu này." [42]

Vào tháng 1 năm 2005, một nhóm gồm năm bác sĩ và chín chuyên gia giáo dục sức khỏe thay mặt cho Phòng Giáo dục California đã đưa ra một báo cáo kiểm tra về Narconon và các tài liệu của nó. Báo cáo mô tả các giả định chính của chương trình Purif là không khoa học và không chính xác.[43] Ba chuyên gia được tờ The Buffalo News dẫn ra đã chỉ trích các bằng chứng yếu kém và các giả định mơ hồ đằng sau chương trình.[44][45]

Hiệu quả và an toàn

Một cuộc điều tra của tờ New York Press đã hỏi một số bác sĩ độc lập về bằng chứng cho Purification Rundown. Không ai trong số họ chứng thực tính hiệu quả của chương trình và một số mô tả rõ ràng rằng nó rất là nguy hiểm. Một số người nói rằng không có một nghiên cứu bình duyệt nào về purif đã được công bố trên bất kỳ tạp chí y khoa uy tín nào. Một số nghiên cứu có vẻ hỗ trợ cho purif cũng đã được công bố, nhưng những nghiên cứu này thiếu các nhóm kiểm soát và có những thất bại trong kiểm chứng khoa học khác.[46]

Biên tập viên tạp chí Newkirk Herald Journal là Robert W. lobsinger đã nêu ra một số ý kiến ​​của các chuyên gia y tế về chương trình này vào năm 1989.[47] James Kenney của Hội đồng Quốc gia Chống gian lận sức khỏe Hoa Kỳ đã lên án những người quản lý những cách điều trị "chưa được chứng minh" là phạm tội gian lận sức khỏe. Ông viết rằng "[...] bằng chứng khoa học cho thấy thực tế hoàn toàn trái ngược với những gì lý thuyết của Hubbard dự đoán", cảnh báo rằng liều lớn niacin có thể gây tổn thương gan, bệnh gút, viêm dạ dày và các tác dụng phụ nghiêm trọng khác. Tiến sĩ David Hogg ở Toronto nói rằng chương trình này có thể gây hại cho sức khỏe của người tham gia.[48] Tiến sĩ C. Mark Palmer ở thành phố Ponca, Oklahoma bác bỏ giả thuyết cho rằng đổ mồ hôi sẽ loại bỏ thuốc và độc tố, nói rằng "Dù bệnh nhân có đổ mồ hôi bao nhiêu đi chăng nữa, nó cũng không thể làm tăng đáng kể việc loại bỏ hầu hết các loại chất thuốc".[49]

Sau khi xem xét các tài liệu được xuất bản bởi Narconon, giáo sư hóa sinh Bruce Roe của Đại học Oklahoma đã mô tả chương trình này là "một trò lừa đảo" dựa trên "sự thật nửa mùa và giả khoa học".[50]  Trong một báo cáo năm 1988, Tiến sĩ Ronald E. Gots, một chuyên gia về độc chất học từ Bethesda, Maryland, đã gọi chế độ này là "thủ đoạn", và lưu ý rằng "không có cơ quan nào được công nhận của các nhà độc học, không có khoa y học lâm sàng, cũng không có cơ quan chính phủ nào chứng thực hoặc đề nghị điều trị như vậy."[51] Năm 1991, Hội đồng Sức khỏe Tâm thần ở Oklahoma đã từ chối chứng nhận cấp phép sử dụng chương trình tại một cơ sở Narconon với lý do có nguy hiểm tiềm tàng từ liều vitamin và khoáng chất cao.[52] Một báo cáo về Narconon của Bộ Y tế ở California đã mô tả các liều vitamin lớn là đặc biệt "nguy hiểm" và "trong một số trường hợp, có thể gây chết người".[53] Giáo sư Michael Ryan, một dược sĩ tại Đại học Dublin, đã làm chứng trong một phiên tòa năm 2003 rằng chương trình này không được kiểm chứng về mặt khoa học và không an toàn về mặt y tế.[54]

Những người tiếp thị cho chương trình lại khẳng định rằng nó đã được chứng minh là an toàn và hiệu quả.[55][56] Các tài liệu tiếp thị trình bày lời chứng thực cho hiệu quả của xông hơi tẩy độc. Một số bác sĩ khi quan sát cách điều trị đã bị ấn tượng bởi những lời chứng thực tiếp thị nhưng đã yêu cầu bằng chứng cho thấy sự cải thiện là do chính chương trình gây ra chứ không phải là do người tham gia được gợi ý, do ảo tưởng hoặc hiệu ứng giả dược.[57] Năm 2007, chuyên gia tâm sinh lý John Brick nói về chuyến thăm của ông ta tới một phòng khám ở Manhattan, "Cho dù đó là từ sự kết hợp bí ẩn của vitamin hay chỉ là chế độ ăn uống và tập thể dục tốt, tôi không thể nói được. Nhưng điểm mấu chốt là nó giúp ích cho các bệnh nhân mà tôi đã nói chuyện." Tuy nhiên ông cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của việc độc lập xác minh tính hợp lệ của chương trình, và thừa nhận rằng không có mối quan hệ nhân quả nào đã được chứng minh giữa kết quả trông thấy và việc tham gia chương trình.[58]

Trong một phiên tòa tại Pháp năm 1999, năm nhân viên của Nhà thờ Khoa luận giáo đã bị kết án tội lừa đảo vì đã bán chương trình và các thủ tục Khoa luận giáo khác. Tại Nga, chương trình đã bị các quan chức cấm vì là mối đe dọa đối với sức khỏe cộng đồng.[59]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Xông hơi tẩy độc http://junkfoodscience.blogspot.com/2007/01/cautio... http://www.newkirkherald.com/Newkirk%20Homepage/ns... http://www.newsreview.com/sacramento/Content?oid=2... http://www.philly.com/inquirer/health_science/dail... http://www.sfgate.com/cgi-bin/article.cgi?file=/c/... http://www.sfgate.com/cgi-bin/article.cgi?file=/ch... http://www.slate.com/id/2108471/ http://www.sptimes.com/News/32899/Pasco/Store_sell... http://www.cde.ca.gov/ls/he/at/narcononevaluation.... //www.ncbi.nlm.nih.gov/pmc/articles/PMC1180571